Sự chuẩn bị của quân Đức Bãi Utah

Thống chế Gerd von Rundstedt, tổng chỉ huy lực lượng quân đội Đức ở Mặt trận phía Tây, đã báo cáo lên Hitler vào ngày 10 tháng 1943 về sự xuống cấp của các tuyến phòng thủ ở Pháp. Thống chế Erwin Rommel sau đó được bổ nhiệm làm giám sát quá trình nâng cấp và sửa chữa Bức tường Đại Tây Dương, với báo cáo rằng một cuộc đổ bộ của kẻ thù sẽ được thực hiện tại một bãi biển tại khu vực trải dài từ Hà Lan tới Cherbourg.[34][35] Rommel tin rằng bờ biển ở Normandie có khả năng cao sẽ là bãi đổ quân của quân Đồng Minh, nên ông cho củng cố và mở rộng các lớp phòng thủ ở dọc Normandie. Ngoài các ụ súng máy bằng bê tông được đặt tại các vị trí chiến lược dọc bãi biển, Rommel đã cho đóng các cọc gỗ, cọc kim loại, mìn và các chướng ngại vật chống tăng lớn trên bãi biển để trì hoãn sự tiếp cận của tàu đổ bộ và cản trở sự di chuyển của xe tăng lên bãi biển.[36] Nghĩ rằng quân Đồng Minh sẽ đổ bộ vào lúc thủy triều lên cao để binh lính được di chuyển nhanh hơn trên bãi biển hẹp, ông cho lắp đặt nhiều chướng ngại vật tại các điểm có thủy triều lên.[37] Địa hình ở Utah khá bằng phẳng, không có mô đất cao để đặt các công sự. Bãi cạn gần như không có sự thay đổi lớn về độ sâu khi thủy triều lên xuống và chỉ đạt độ sâu không quá 730 m.[38] Quân Đức đồng thời đã làm ngập các vùng đất trũng bằng phẳng ở phía sau bãi biển bằng cách đào các con suối và mở cửa đập ở cửa sông Douve để xả nước.[39]

Đơn vị chịu trách nhiệm bảo vệ khu vực phía đông Bán đảo Contentin là Sư đoàn Bộ binh 709 của Trung tướng Karl-Wilhelm von Schlieben.[40] Đơn vị này không được trang bị đầy đủ, thiếu phương tiện vận tải và phần lớn sử dụng vũ khí thu được từ quân đội Pháp, Liên Xô và Séc.[41] Phần lớn binh lính của Sư đoàn là lính Ostlegionen (được tuyển từ hàng ngũ tù binh Nga, Séc, Ba Lan,..) và được coi là thiếu tin cậy.[3][42] Khu vực cực nam rộng gần 10 km, được bảo vệ bởi 700 binh lính đóng tại chín cứ điểm chính cách nhau từ 1,000 tới 4,000 m.[42] Các khu vực được ngăn cách nhau bởi hàng rào dây thép gai, bẫy chông và các cao điểm đều bị san phẳng khiến bãi biển và địa hình xung quanh trở nên trống trải và nguy hiểm cho các đơn vị bộ binh tiến vào.[36][43] Sư đoàn Bộ binh 91 và Trung đoàn Dù số 6 của Đức được điều tới vào tháng 5 và đóng quân sâu trong đất liền với vai trò lực lượng dự bị. Nhận ra yếu tố này, quân Đồng Minh đã chuyển các bãi thả quân của lính dù lên phía đông nam.[41]